Bài viết dự thi “Người Phụ Nữ tôi trân quý” [Số 19]: MẸ ƠI!

MẸ ƠI!

Mẹ ơi, con đã già rồi, con ngồi nhớ mẹ, khóc như trẻ con.

Mẹ ơi, con đã già rồi, con ngồi ngớ ngẩn, nhớ ngôi nhà xưa!                               

Ngày xưa, cha ngồi uống rượu, mẹ ngồi đan áo.

Ngoài hiên, mùa đông cây bàng lá đỏ,

Ngày xưa chị hát vu vơ, những câu ca cổ, cho em nằm mơ,

Ngày xưa, mẹ đắp cho con, tấm khăn quàng cổ, ấm hơi mẹ tôi!

Ngày xưa, bên giường cha nằm, mẹ ngồi xa vắng, nhìn cha, thương cha chí lớn không thành.

Bài hát của nhạc sĩ Trần Tiến đã khiến tâm hồn tôi thổn thức, nghe ca sĩ Võ Hạ Trâm hát mà nước mắt tôi cứ rớt xuống mà không thể cầm được. Cảm xúc dồn nén bao lâu như được khuấy vào tâm can của một người con xa xứ nhớ mẹ.

Mẹ ơi!

Mẹ tôi – một người phụ nữ đẹp!

Mẹ chỉ là một người phụ nữ bình thường nhưng cũng đầy tài năng. Mẹ từng là kiện tướng bơi lội của tỉnh Hà Tây cũ (Bây giờ là Hà Nội), từng bơi qua cả sông Hồng đỏ nặng phù sa, từng cùng ông ngoại chài lưới trên sông và cứu rất nhiều người bị đuối nước, từng vớt rất nhiều thứ trên dòng sông ấy, và có nhiều ân nhân lắm.

Mẹ đi lấy chồng, để lại cả một tương lai sáng lạn ở trời Tây. Khi mẹ cầm tờ giấy báo sẽ phải xa chồng, xa gia đình mới cưới, đi học Huấn luyện viên bơi lội quốc tế ở Đông Đức. Mẹ phải lựa chọn, và cuối cùng mẹ lựa chọn gia đình chứ không vì sự nghiệp. Người phụ nữ nào dường như cũng vậy, khi mà chiến tranh còn đang ác liệt, khi mà Bố đi chiến trường không biết sống chết ra sao. Mẹ ở nhà gánh vác công việc gia đình nhà chồng. Mỗi lần bố từ đơn vị về phép là một đứa con ra đời. Kết quả là 6 đứa con được mẹ gánh trên vai, đôi chân của mẹ không ngừng đi, đôi vai của mẹ trĩu nặng gánh gia đình con cái. Mẹ chẳng còn thời gian cho mình nữa.

Trời gió mây ngàn, một ngày khóc mẹ, trăng tàn rơi rơi.

Mẹ ơi thế giới mênh mông, mênh mông không bằng nhà mình!

Giờ đây, khi mẹ đã hoàn thành trách nhiệm của người mẹ sinh con ra, nuôi các con khôn lớn và dựng vợ, gả chồng cho con cái.  Mẹ thấy mẹ đã khỏe rồi, con cái trưởng thành, các cháu ngoan ngoãn học giỏi. Mẹ chỉ mong được khỏe để đi chơi nhà đứa này, đứa kia.

Vậy mà, các con chưa kịp đưa mẹ đi chơi khắp nơi này, nơi nọ như con mong muốn. Vì cuộc sống, công việc, hay vì con chưa thực sự nghĩ về những mong muốn của mẹ mà chúng con cứ chạy theo những tham vọng của cuộc sống thường nhật? Con hay đọc, hay chia sẻ những điều dăn dạy con cái của nhà Phật, rằng nếu còn cha mẹ hãy làm mọi việc để báo hiếu cho cha mẹ. Vậy mà con chưa làm được gì. Các con của mẹ chưa làm được gì cho mẹ cả.

Dù cho phú quí vinh quang, vinh quang không bằng có mẹ.

Trèo lên dãy núi Thiên Thai,

Mẹ tôi về đâu?

Câu hát ấy cứ làm con trĩu nặng, nhớ về quê hương, nơi có người mẹ mà con trân quí, yêu thương đang nằm một chỗ, chỉ biết khóc. Chắc mẹ cũng mong con về!


Vũ Nhật Tân

Đơn vị: VHU

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *